Về lại quê hương Nha Trang lần này, cảm giác như khách du lịch. Buổi sáng đi bộ dọc bãi biển, thấy quê mình sao mà đẹp đến lạ. Biển vẫn xanh, gió vẫn nhẹ, mà lòng thì rộn ràng kiểu khác chắc vì hôm nay được đi dự hội thảo, được gặp lại thằng bạn nối khố từ thời sinh viên y khoa.
Hai thằng bác sĩ, mỗi đứa một nơi, một chuyên khoa, một chặng đường riêng. Nhưng ngồi xuống cà phê Nha Trang, chỉ cần dăm câu hỏi thăm, là lại nói chuyện áp lực phòng khám, chuyện bệnh nhân dễ thương, chuyện trực đêm thiếu ngủ, và cả những nỗi trăn trở không gọi thành tên. Cứ thế mà nói chuyện từ chuyên môn sang đời sống, từ một ca lâm sàng đến một ý tưởng khởi nghiệp lúc về hưu.
Hội thảo và những điều không có trong slide
Chủ đề hội thảo lần này là Cyanocobalamin trong điều trị các bệnh lý đau thần kinh. Một đề tài không mới, nhưng vẫn có nhiều điểm gợi mở khi được nhìn bằng góc nhìn thực tế. Với tôi, mỗi buổi hội thảo không chỉ là chuyện cập nhật kiến thức. Đôi khi, đó còn là dịp để được tạm rời khỏi ca trực, ca mổ, bước ra ngoài không khí quen thuộc, nhìn lại chính mình trong chiếc áo blouse đã mặc nhiều năm.
Và hơn hết, đó là lúc bác sĩ gặp lại bác sĩ không phải để khoe thành tựu, mà để hỏi nhau một câu rất cũ mà rất thật: “Dạo này mày còn giữ được lửa không?”
Một lời hẹn biết đâu thành thật
Trước khi chia tay, hai thằng hẹn nhau: “Sau này nghỉ hưu, về Nha Trang mở một cái gì đó nho nhỏ, không cần lớn chỉ cần đủ vui và vẫn được làm nghề theo cách mình muốn.” Nghe có vẻ viển vông. Nhưng giữa một thế giới đang thay đổi từng ngày, tôi tin rằng giữ lại những mối liên kết thật thà như “nối khố, nối nghề” chính là cách để mỗi người bác sĩ bước tiếp mà không mệt mỏi.